Bà Lương Thị Vân, gần 80 tuổi, mẹ của Lê Trung Tuấn nói với người hiệu chỉnh cuốn sách này: “Nó (Tuấn) nghiện quá, nó bán hết cả nồi niêu, xong chảo, chậu thau, quần áo…, bán không còn cái gì.
Giặt quần áo cho thằng Tuấn, mùi thuốc phiện với heroin nó phả ra mỗi ngày, tôi cũng sợ mình... lây nghiện!
Lúc tôi không có tiền cho nó nữa, nó bảo tôi: Bà có tiền, bà giắt ở cạp quần bà giấu, bà không cho tôi, bà ác lắm. Nó chửi tôi rồi nó đi hút hít no nê, nó lại về quỳ xuống xin lỗi tôi, đêm về nó lại dém màn cho tôi ngủ. Lúc tôi giả vờ ngủ, vẫn thấy nó ngồi khóc thầm, tôi biết nó ân hận lắm. Ân hận và thương mẹ thật sự. Nhưng cơn lên, nó lại chả biết gì nữa, ma túy nó làm người ta mất kiểm soát hoàn toàn là như vậy. Xã bên có vụ con nghiện hút, giết chết mẹ đẻ lấy tiền đi chích choác, vùi xác mẹ xuống ruộng, trâu cày nó mới phát hiện ra. Trâu lồng lên, chắc vì ghê tởm… tội ác của đứa con “ăn thịt mẹ”. Nghe kể, tôi hãi lắm. Nhưng tôi tin thằng Tuấn nhà tôi, nghiện thì nghiện vậy, nó sống rất có tình, có hiếu. Nó hiểu biết. Không ai tin nó, tôi vẫn tin nó sẽ cai được. Nó cai được 12 năm rồi, mấy năm vừa rồi khách khứa đến chật ngõ, người ta vẫn đồn, hay là thằng Tuấn buôn ma túy bị bắt, công an khám nhà nên người xem mới đông thế. Tôi đi chợ người ta vẫn hỏi con bà hết nghiện chưa. Bởi hồi nó sốc thuốc nằm tắt thở ở Nghĩa trang Bạch Thượng bên kia, cả làng cả nước đều biết mà.
Lúc nó cai, thì quyết tâm lắm. Tôi xích nó vào, nó bảo mẹ đi vứt chìa khóa xuống ao cho con. Nó ở trại về, cạo trọc lốc cả đầu, không còn nhận ra thằng đẹp giai, học sinh thanh lịch của trường nữa. Thằng này đi vào khu cai nghiện được 1 tuần, mà ông giám đốc gọi điện về cho tôi bảo, ông bà thu xếp lên Hà Nội đón cháu về, chứ nó ở trong này, có mấy đứa con gái nghiện xinh xẻo bị HIV đều chết mê chết mệt với nó. Con nhà bà đẹp giai, sống tình cảm, làm chúng tôi… khổ quá. Chúng nó dính vào nhau thì chết. Đấy, đi cai nghiện còn bị gái mê. Đi cai nghiện về lấy cô ca sỹ làm vợ hẳn hoi đấy. Lúc cai, nó đào hố bốn chung quanh nhà. Chằng chịt, đào sâu đến gấp 2 gấp 3 chiều cao của nó. Nhà tôi toàn địa đạo, nó bảo, con đào để quên ma túy đi. Nghe vậy tôi cởi lòng cởi dạ lắm. Nhưng nó có cai được đâu. Tôi bảo con có chích thì dùng riêng một kim tiêm ra, mẹ cả đời là bác sỹ mẹ biết. Nó bảo “vâng”. Lúc xích nó ở nhà, tôi đi đổ bô, múc nước cho nó tắm giặt. Quần áo của nó “thơm lừng” mùi ma túy. Tôi bảo ông Thùy nhà tôi, ông ơi, tôi cũng sắp nghiện ma túy rồi, ngày nào cũng ngửi cái mùi này thì tránh sao được. Hai hôm không ngửi là thấy nhớ. Nói vui vậy, nhớ là tôi nhớ con ấy. Nó nằm bẹp trong phòng, chân bị xích bằng xích sắt, tôi vào thì tôi với nó lại khóc, mủi lòng nó không cai được, tôi không xích nó như xích tù binh được nữa. Nên nhớ lắm. Quần áo lấy qua cái khe cửa. Bị nhốt vậy, ở tít trên tầng hai, mà chúng nó vẫn liên lạc, Tuấn nó thả cái dây chỉ xuống đường, lũ nghiện buộc ma túy vào đó, “ứng trước hàng” cho nó dùng lúc bị xích. Sợ quá.
Tôi nghĩ đã tuyệt vọng lắm. Ai ngờ có ngày con tôi nó làm nên được cái cơ đồ giàu có như hôm nay. Nó có mấy chục cái xe ô tô vừa chạy xe khách, vừa làm côngty taxi “Về nguồn”, vừa kinh doanh nhà hàng, khách sạn, nó có hàng trăm cán bộ công nhân cơ mà. Chi nhánh ở bao nhiêu tỉnh trong cả nước cơ mà. Nhưng cái quan trọng hơn, nó bỏ được ma túy, nó được kết nạp Đảng, nó giúp đời làm từ thiện mọi nhẽ, nói thật, tôi và ông ấy như là người đã chết bỗng được lột xác sinh ra lần thứ hai. Trước nó nghiện còn có hơn 30kg, da bọc xương, giờ nó bị bà con gọi vui là “Tuấn béo”, con nó cũng gọi nó là “Bố Tuấn béo”. Ở tuổi tôi, chả có vui nào bằng cái vui ấy đâu, nhà báo ạ”.
(Kỳ tiếp: Cuộc đời nhọc nhằn của cha)
Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.
Email: phongchongmatuy.vn@gmail.com | Facebook: Viện PSD