Trước khi chú về trường con để giới thiệu cuốn sách “Nẻo về”, qua lời giới thiệu của cô giáo chủ nhiệm lớp con, làm con rất ngạc nhiên. Con đã nghĩ “người lớn thật khó hiểu, mời nhà ngoại cảm về trường để làm gì cơ chứ? Trường học và tâm linh đâu có gì liên quan đến nhau?
Tên con là Cao Việt Khánh, học sinh lớp 12D (THPT Phả Lại - Hải Dương), một độc giả khá nghiền cuốn tự truyện “Nẻo về” của chú.
Trước khi chú về trường con để giới thiệu cuốn sách “Nẻo về”, qua lời giới thiệu của cô giáo chủ nhiệm lớp con, làm con rất ngạc nhiên. Con đã nghĩ “người lớn thật khó hiểu, mời nhà ngoại cảm về trường để làm gì cơ chứ? Trường học và tâm linh đâu có gì liên quan đến nhau?
Vậy cô giáo chủ nhiệm và nhà trường muốn chúng con học gì từ chú?
Vả lại, ở lứa tuổi 17, 18 đang mơ mộng, lại bảo chúng con đi đọc một cuốn tự truyện?! Khi cô giáo chủ nhiệm phát sách, con đã nghĩ “chắc mình chẳng khi nào động vào” vì con chỉ thích đọc những truyện về tình yêu lãng mạn, của những nhà văn nổi tiếng trong và ngoài nước… Và, theo suy nghĩ hạn hẹp của một học sinh 17 tuổi, con đã nghĩ “tự truyện chẳng qua là một cách đánh bóng tên tuổi của mình, để lăng-xê mình lên cao, dễ bề nổi tiếng…”
Sau khi cầm cuốn tự truyện của chú, con đã đút ngay vào trong cặp mà chẳng thèm xem lấy một trang. Khi đi học về, mẹ con chưa nấu cơm xong nên con lên phòng ngồi đợi. Đang trong lúc rảnh, không có việc gì làm, mấy cuốn tiểu thuyết lại vừa trả bạn rồi, con mới nhớ đến cuốn sách của chú. Con lấy sách từ trong cặp ra đọc với suy nghĩ “để giết thời gian”.
Ôi!!! Sao con càng đọc càng thấy cuốn hút thế? Cuốn sách khác xa với những suy nghĩ ban đầu của con. Chắc chú đã phải suy nghĩ rất nhiều để viết ra “quá khứ ê trề, không một chút tự hào và tốt đẹp” này phải không ạ? Càng đọc, không ít lần con đã phải giật mình như lần nào chú quyết tâm cai nghiện rồi lại không được, có khi còn lún sâu hơn nữa. Chú có tuổi thơ theo con là khá êm đềm. Tuổi thơ của chú gắn liền với những trò chơi của người anh nuôi tên Kiên và của người chị gái với lần ăn chuối gần như bội thực của chú, chỉ để chị cho cái kẹo mút. Gia đình chú cũng là gia đình nền nếp khi có mẹ làm y tá, bố tham gia bộ đội và có người cậu đã anh dũng hi sinh bảo vệ độc lập cho dân tộc, tổ quốc.
Chú là con trai quý tử của gia đình. Mẹ chú sau mấy lần mang thai mới sinh ra chú. Chắc vì thế, chú sớm nhận được sự nuông chiều dành cho cậu con trai “nối dõi tông đường”. Nhưng sự nuông chiều ấy cộng thêm tính ham chơi, đua đòi cùng chúng bạn, chú đã dính phải thứ chết người đáng sợ: Ma túy! Chú đã đem cả thời thanh niên đẹp nhất của mình cho nó. Từ đây, cuộc đời chú sang một ngã rẽ đen tối trong nhiều năm liền. Qua lời chú kể, con đã hiểu được phần nào thời sinh viên trường Cao đẳng quản trị Kinh doanh của Lê Trung Tuấn. Một lớp trưởng gương mẫu đã trở thành một học trò hư; một học sinh luôn nói dối bố mẹ để lấy tiền tiêm chích ma túy. Nhưng con cảm nhận được trong chú luôn có “phần người”, luôn muốn thoát khỏi con ma ấy.
Đầu tiên là ánh mắt của em bé tiểu học đã làm phần người và lương tri của chú trỗi dậy, con nhớ câu trong tự truyện của chú là: “Không biết bằng sự xui khiến nào, tôi đã dừng tay lại. Tôi buông nó ra rồi vứt con dao vào gốc cây cổ thụ được trang trí đầy cỏ hoa lúp xúp và tôi gục xuống, nước mắt giàn giụa”. Đọc đến đây, lòng con bỗng nghẹn lại, con nhớ mẹ con thường bảo “nghiện thì có gì mà nó không dám làm?”. Nhưng đối với chú thì khác! Chú là một “con” nghiện có lương tâm trong cuộc đời. Khi thèm heroin mà không có tiền mua, chú đã định cướp đồ của một bé gái nhưng trong lúc ấy, “phần người” và “phần ma” trong con người chú đã đấu tranh, giằng xé nhau.
Cuối cùng, phần người trong chú đã thắng! Dù chỉ là vài phút hiếm hoi thôi nhưng điều đấy đã cho con và mọi người thấy tận sâu trong lòng chú luôn là con người chân chính, muốn vươn lên và đang cố vươn lên thoát xa khỏi “cái chết trắng”. Cái lần tiếp theo cũng thế, mỗi khi đứng trước “cái Thiện” và “cái ác” chú luôn bộc lộ sự giằng xé trong tâm can mình. Hai lần vượt biên, một lần bị ông chủ đánh vì quỵt tiền con tưởng chú sẽ kêu đau, nhưng con đã lầm! Chú đã không nghĩ đến những vết thương mà chỉ nghĩ đến những lời khuyên răn của ông chủ cây xăng; chú lại khao khát từ bỏ giang hồ để làm người lương thiện, khao khát từ bỏ chốn giang hồ đầy máu, xóa những bước chân lầm lỡ để trở về làm người con ngoan và làm người có ích cho xã hội.
Thế rồi chú đã đi cai nghiện và rồi chú cũng biết yêu! Tình yêu đã khiến con người khét tiếng trên giang hồ như chú thấy run run trước cô gái mà mình thích. Con cứ tưởng đến đây hạnh phúc đã mỉm cười với chú rồi nhưng con lại tiếp tục giật mình vì sau nhiều lần khuyên răn chú cai nghiện, nhẹ có nặng có nhưng không được nên cô đã chia tay chú. Cuộc đời lại tiếp tục dìm chú xuống vực sâu bùn lầy có khi còn lấn sâu hơn trước khi ông trời bắt chú chứng kiến người vợ chú nhất mực yêu thương đã đẩy mẹ chú nằm xõng xoài xuống đất vì “cố níu giữ vợ lại cho con trai”. Nếu con là chú Tuấn, con cũng sẽ chọn cách tự tử để chấm dứt cho rồi. Mọi chuyện thật là quá sức chịu đựng! Chú cũng đã chọn cái chết nhưng theo con nghĩ do chú may mắn một phần và một phần là có một sức mạnh vô hình nào đó không muốn chú mất đi, muốn chú sống để cống hiến cho đời như ngày hôm nay.
Sau lần chú tự tử, con luôn lo lắng, đọc nhanh những trang sách xem chú có tái nghiện không. Thật may chú đã không làm như thế! Chú đã để phần Người trong bản thân mình thực sự trỗi dậy và đè bẹp cái thứ chết người kia xuống. Trong lúc đấy, có người con gái đã đưa tay ra giúp chú và bây giờ là vợ chú, cùng chú đồng cam cộng khổ. Tuy mới đầu kinh doanh toàn lỗ nhưng con thấy chú là người rất nhanh nhạy và linh hoạt. Chú luôn tìm hướng mới cho công việc kinh doanh của mình, mặc dù luôn thất bại và bị thua lỗ. Ở đây, con đã học được sự kiên cường và ý chí quyết tâm cao của chú.
Và rồi chú đã mua được miếng đất do bác gái đồng hương để lại. Mảnh đất ấy đã cho chú có được số tiền khá lớn sau khi bán lại. Con những tưởng chú sẽ mang về biếu gia đình nội ngoại mỗi bên một ít, bù đắp lại những gì chú đã “phá” trước kia. Nhưng chú lại dùng một phần số tiền đó để đưa cho người bác gái kia. Chú đã suy nghĩ rất thấu đáo, lòng tham của con người là vô đáy, khi “tiền vào” thì con người trở nên ích kỷ và kiêu ngạo với người khác. Nhưng chú thì khác, chú đã chia tiền lãi đó cho người bác gái dù bác không lấy, chú còn tiễn bác ra tận ga đón xe về. Con người chú quá đỗi nhân hậu!
Và con cảm thấy cuộc đời chú lại có bước ngoặt lớn nữa. Nhưng lần này là bước ngoặt hướng về tương lai tương sáng: “Sống là cống hiến”. Sau khi đọc xong cuốn tự truyện, con đã rất muốn gặp chú và ngày đó cũng đến. Chú mặc một bộ vest màu đen rất chững chạc, ra dáng một doanh nhân thành đạt. Chú chia sẻ rất cởi mở về cuộc đời chú và điều con ấn tượng nhất là lần cuối chú từ bỏ con đường nghiện ngập, rất đặc biệt. Chú kể rằng chú đã đâm vào tay mình hàng trăm mũi kim tiêm, bàn tay đầy máu nhưng chú không chích vào người vì nhớ hình ảnh người mẹ thân yêu của chú: Hình ảnh mẹ ôm những đứa con vào lòng trong căn nhà dột nát, chỉ sợ mưa bão làm lật nhà. Đó còn là cảnh bố chú tần tảo bắt từng con cua con ốc, sau mỗi lần đi họp về ông đều phải cúi mặt không dám nhìn mọi người vì “có thằng con nghiện”. Đó còn là hình ảnh của người cậu đã hi sinh nơi chiến trường để giữ độc lập, tự do cho đất nước.
Những điều ấy đã kéo chú lại, không để chú tiếp tục đắm chìm trong nghiện ngập. Nhìn chú ngồi trên bục giảng chia sẻ cuộc đời thăng trầm có một không hai ấy mà sao con thấy chú nghị lực quá! Nếu con là chú thì con sẽ không làm được như vậy, con sẽ chết chìm cùng ma túy mất. Và con thấy giọng chú nghẹn lại khi kể về người mẹ của mình, trong mắt chú có những giọt nước long lanh, trực trào ra. Giờ thì con hiểu tại sao cô con lại mời chú về trường. Mục đích của chú là khuyên những người như bọn con tránh xa ma túy vì trong độ tuổi của bọn con rất dễ mắc phải khi suy nghĩ bồng bột, dễ sa ngã và bị cám dỗ.
Con cảm ơn chú rất nhiều, chú Tuấn ạ! Con sẽ làm theo lời chú, tránh thật xa cái thứ chết người ấy!
Con còn muốn viết gửi đến chú nhiều điều lắm nhưng vì thư đã rất dài nên con tạm dừng bút. Chú cho con một lần nữa gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến chú! Cảm ơn chú đã giúp con hiểu được phần nào về ma túy! Con sẽ cố gắng học tập để sống và cống hiến với đời như chú. Chúc chú tất cả!
Người hâm mộ chú
Ký tên
Khánh
Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.
Email: phongchongmatuy.vn@gmail.com | Facebook: Viện PSD