Nỗi lòng của một người vợ có chồng nghiện ma tuý

Thân chào chị!

Chị đã gửi cho em một món quà vô giá vào buổi sáng hôm nay. Những kiến thức này rất cần thiết cho người thân để hiểu và giúp đỡ người sử dụng ma túy. 

Thân chào chị!

Chị đã gửi cho em một món quà vô giá vào buổi sáng hôm nay. Những kiến thức này rất cần thiết cho người thân để hiểu và giúp đỡ người sử dụng ma túy. 

Em rất vui lòng nếu chị cần sử dụng đoạn email trao đổi của em làm thông tin thêm trên trang web của Viện. Có thể coi đó là sự giúp ích nhỏ bé trong công cuộc chiến đấu với ma túy thì em đã làm được một việc có ích cho cộng đồng, cho những người cùng hoàn cảnh - đang đau khổ như em.  

 Khi biết chồng mình nghiện ma túy em vẫn quyết tâm tiến tới hôn nhân bởi vì nhìn bằng con mắt nhân tâm em thấy có một con người đang khổ đau, tuyệt vọng, gầy ốm từng ngày sống và giằng xé với một con quỷ trong người. Những người thân trong gia đình chồng em không ai dám từ bỏ vật chất hoặc gạt những tổn thương trong lòng để dũng cảm đối diện với ma túy. Chồng em thì xấu hổ vì nghiện ngập nhưng không có niềm tin từ đâu và không biết phải làm thế nào. Vì càng xấu hổ thì càng muốn che giấu, càng che giấu thì càng đi sâu vào nó. Cuộc sống bên Tây thì đầy cám dỗ và những đấu tranh của sự ích kỷ chị ạ. Người Việt thì luôn tìm những điểm yếu của nhau để bàn tán dị nghị, để cạnh tranh lấy đồng tiền. Nên cứ như thế con người thiếu đi một chỗ gọi là “tình người” để có niềm tin vượt qua khó khăn cạm bẫy. Em sống bên này được hơn 2 năm, những lần rơi nước mắt vì cực khổ kiếm tiền, chồng nhìn thấy cũng không lau nổi được giọt nước mắt cho vợ. Đó là cái thiệt thòi của người vợ có chồng nghiện ma túy. Không những thế những tác hại của ma túy tác động khiến chồng em rơi vào cơn hoang tưởng ghen tuông, lúc nào cũng nghi ngờ. Em ốm nằm ở nhà chồng em cũng nghĩ em có vấn đề mới nằm ở nhà. Có những hôm thời tiết lạnh buốt, gió bên này rất to khiến dây thần kinh trên đầu giật liên tục. Em không chịu được về nhà nằm chồng em cũng nổi cơn ghen. Rồi đổ tội em đi với những người đàn ông già. Hoặc chồng em có xu hướng tự tin quá đáng vào bản thân và không cho phép ai nói tới việc mình nghiện. Mỗi lần anh lấy tiền của em hoặc mẹ chồng đi chơi nếu như chửi thì anh sẽ đập hết đồ đạc trong nhà. Trong nhà luôn có ốc vít, mũi khoan, gỗ vụn, tàn thuốc lá, đờm khạc nhổ, .... nếu dọn mà nói thì ngay lập tức sẽ bẻ chổi, đập xô chậu. Mọi thứ mua trong nhà từ bàn ghế, giường ngủ chồng em đều tháo ra hết và vứt đi. Đồ đạc trong cửa hàng thì liên tục tháo và thay đổi vị trí. Bên này làm việc 16 tiếng/ngày, sau khi đóng cửa thì tiếp tục đi lấy hàng ở các siêu thị lớn. Về tới nhà có khi là 9h-10h tối và bắt đầu nấu cơm, dọn dẹp. Bữa tối bắt đầu lúc 11h đêm. Hoặc hôm nào mệt quá không nấu được thì sẽ nhịn. Em tưởng chừng từng đó vất vả một mình gánh chịu thì chồng em sẽ có phần nghĩ ra. Nhưng hàng ngày anh dậy lúc 9h sáng, hoặc 11h hoặc 2h chiều. Lúc nào đói không chịu được thì sẽ xuống cửa hàng trông để em nấu ăn. Sau khi ăn thì sẽ đi tới tối, tối ăn xong thì sẽ đi qua đêm hoặc 2-3h đêm về. Cuộc sống cứ diễn ra như vậy khi nào em không còn sức khỏe mà chồng còn chửi mắng, trách móc thì em đóng cửa bỏ đi, tìm chỗ nào đấy ngồi khóc hết nước mắt thì về hoặc uống thật say để có thể ngủ được qua đêm. Mẹ chồng em không quan tâm lắm chuyện chồng em nghiện. Bà chỉ quan tâm chuyện cửa hàng làm ăn thế nào, phải dọn dẹp và giữ nó sạch sẽ ra sao và tới khi nào chồng em lấy tiền của mẹ em thì lại gào thét, trì triết là loại này, loại kia. Giai đoạn đầu mới sang đây em chỉ biết khóc, cứ tối về là lại khóc vì phải đối diện với những thứ quá khủng khiếp. Tới hơn 1 năm trở lại đây sau khi tự tử không được em đã tìm mọi cách để sống. Nhưng gần đây mọi thứ trở nên càng kinh khủng khi chồng em gặpsử dụng ma túy kèm theo là đánh bạc và tiếp tục dấn sâu vào nợ nần. Anh lấy tiền đủ mọi cách, mẹ chồng em và em gần như kiệt quệ. Em bị áp lực từ gia đình vì lấy chồng 4 năm chưa có con và kinh tế phải giữ nếu để chồng em lấy hết tiền thì phải trả lại cửa hàng. Em như đứng trước bờ vực của thất bại. Có một điều gì đó trong tâm thức không cho phép em bỏ cuộc và chấp nhận thất bại trong hôn nhân này. Lương tâm của em khi nhìn thấy người chồng ấy ngày đêm chôn vùi thân thể, chôn vùi tuổi trẻ và sức khỏe trong con ma đó khiến em không thể bước ra đi được. Khi đối diện với đau khổ em phải tát thật mạnh vào mặt để hỏi em đến đây vì điều gì? Em đang làm gì? Chính những ý thức đấy đã làm em nhận ra một điều em phải hành động. Em phải chuyển hoá được khổ đau này thành hành động của mình để chiến đấu với ma túy. Vì vậy em đã gọi cho chị để tìm cách giúp chồng thoát khỏi ma túy. 

 Em nghĩ rằng dù người giàu có hay người nghèo khổ, người đang ở đỉnh cao của sự thành công hay người đang ở dưới vũng bùn của sa ngã, ai cũng cần có một người bên cạnh, một tấm lòng chân thành để cùng đồng hành hoặc kéo họ về lại đường ray của lương thiện. Và với những người nghiện ma túy như chồng em, có rất nhiều lần em nhìn thấy sự day dứt, sự tuyệt vọng không lối thoát, không thể dứt ra khỏi nó chấp nhận nhìn tuổi trẻ và cơ hội đi qua. Nỗi buồn ấy em thấy nó lớn hơn nỗi đau khổ khi sống với người nghiện ma túy. Em tin chắc rằng con đường em chọn này sẽ không bao giờ là sai với lương tâm phải không chị?

Mong sớm nhận được phản hồi từ chị và từ Viện PSD!

Em cảm ơn chị rất nhiều đã chia sẻ và đọc thư của em!

VIỆN NGHIÊN CỨU VÀ ỨNG DỤNG PHÒNG CHỐNG MA TÚY PSD

Hotline Hỗ trợ cai nghiện/Tư vấn tâm lý: 097.131.5474 / 035.858.9616

Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.

Email: hanhchinhnhansu.psd@gmail.com | Facebook: Viện PSD