Tuấn tức giận vì không tìm ra sâu, “em hái mớ rau cải vào nhà, ban đêm, em đặt rau lên bàn, soi đèn tìm sâu”. Có ảo thanh xui khiến, Tuấn muốn giết người, muốn làm những việc điên rồ với một sự da diết, sự tha thiết khủng khiếp.
Nhiều lần em định gọi lũ bạn đến để giết hết, nhưng điện thoại độ ấy đang hết tiền…
Nguyễn Văn Tuấn gầy nhẳng, mắt trũng sâu, mặt xương xẩu đến tội nghiệp. Anh ta ngồi với tôi trong một đêm Hồ thủy điện Thác Bà 4 tỷ mét khối nước với gần 3.000 hòn đảo thật mênh mông, huyền bí. Trung tâm Chữa bệnh, Giáo dục và Lao động Xã hội tỉnh Yên Bái tọa lạc chông chênh ngoài lòng hồ. Bốn bề mịt mù sóng nước. Tuấn khóc: Anh thử nghĩ xem, một người bị nhiễm HIV như em, một đứa nghiện ma túy tổng hợp (đá) suốt ngày phá phách, hoang tưởng điên dại; cứ ra vào trại cai nghiện như cơm bữa; rồi bị kỳ thị đủ kiểu như em, còn gì để mất mát, để hy vọng và để sợ hãi nữa đây. “Nếu cho thời gian quay trở lại, em sẽ không bao giờ dám bước chân vào thế giới kỳ quặc và chết người “cả chùm cả nhóm” thế này của ma túy nữa”. Khi Tuấn kể về sự tàn phá kinh dị của ma túy đá lên cơ thể, trí não, nhân cách của mình với những trạng thái hoang tưởng bi hài nhất, nguy hiểm nhất, tôi chỉ còn biết so mình lại vì sợ hãi. Còn chuyên gia nghiên cứu ma túy Lê Trung Tuấn, anh lén gạt nước mắt nhìn xa xăm ra ngoài hồ Thác Bà, gió lạnh lùa căm căm kèm theo mưa buốt giá…
Những cô học trò “đập đá”, tình dục bầy đàn với người HIV không cần bao cao su
Có người sẽ bảo: Lúc Nguyễn Văn Tuấn nghiện khét tiếng, đập đá cùng đám học sinh sinh viên ở ngoài Thành phố Yên Bái, lúc hắn tình dục tập thể với cả lũ trẻ ranh “ngáo đá” tuổi teen, thì ai thương bọn trẻ, ai oán trách và trừng trị Tuấn? Và, theo thế, người ta không nghĩ rằng có cớ gì để phải thương xót cho con nghiện “già dơ” biết bao lần “cai lại nghiện, nghiện lại cai”, biết bao lần dùng đủ mọi mánh khóe bẩn thỉu nhất để moi tiền của gia đình, xã hội đi “tiêu sầu” trong ngọn khói độc của ma túy đá ấy. Nhà khá giả, chị gái tương đối thành đạt và yên ổn, mẹ Tuấn năm nay 51 tuổi, Tuấn là con trai duy nhất nên được khá nuông chiều. Thế là cu cậu trượt dài.
“Năm 2002 vì đã nghiện heroin khá lâu, em bị công an Yên Bái lập hồ sơ đưa đi cai nghiện bắt buộc. Suốt 2 năm “thi hành án”, em không một lần sử dụng heroin. Vậy nhưng, ra khỏi trung tâm, thả rông ra ngoài đời, sờ đâu cũng mua được heroin, em “tái nghiện thành công” chỉ sau 2 giờ đồng hồ. Bạn bè bảo, chơi ma túy đá phê “đẳng cấp” hơn mà lại không gây nghiện đau đớn, tồi tệ, dễ bị lộ như heroin. Em thử, thử rồi quên luôn heroin, chỉ đập đá. Mỗi “chấm” ma túy đá giá 1,2 triệu đồng. Một hộp 5-7 triệu đồng, chơi được nhiều lần hơn, phải rủ nhiều người cùng chơi. Khi chơi bỏ nó vào cái cóng “đá”. Mà không phải “đập” một mình là xong, phải rủ thêm bạn bè, có khi còn có gái tựa vai kề cổ, gối đầu lên đùi các nàng mà phê cùng nữa thì nó mới “đỉnh”…”, Tuấn nói. Từ chỗ ngập ngừng, cảnh giác, sau khi mặn chuyện rồi, lại được Lê Trung Tuấn hứa tư vấn giúp đỡ cai nghiện, được sự động viên của anh Huấn, Giám đốc Trại cai nghiện, thế là, Tuấn kể hết tất cả mọi “thủ thuật” của đám phê đá.
Ngáo đá (ảnh minh họa)
Chúng dụ dỗ các em gái là học sinh, sinh viên. Lại có khi chúng bị chính các “cô bé” tưởng như thơ ngây và tử tế kia cuốn vào dòng thác của ma túy đá và tình dục tập thể, mà như Tuấn thừa nhận “lúc ấy làm gì có bao cao su, mà bọn con gái (đàn bà) đó nó cũng không cho đeo bao, nó chơi tất, chơi tập thể chỉ uống thuốc tránh thai thôi”. Sau này, đi xét nghiệm, biết mình bị HIV rồi, thì như lời Tuấn, là Tuấn có ý thức giữ gìn cho chúng nó, chứ đám gái ranh con kia nó cũng chả cần gì. Chúng nó như lũ âm binh đốt đời không thấy tiếc.
Khi ngồi nói chuyện với Tuấn, chúng tôi đã xin phép ghi âm và ghi hình. Ghi làm gì? Là để cảnh báo, để chúng tôi muốn các bậc phụ huynh, thầy cô giáo và cán bộ ở tỉnh Yên Bái cần hiểu rằng, góc khuất của giới trẻ bây giờ nó khủng khiếp đến mức nào. Chúng tôi xin “bóc” và tặng cái băng ghi âm này cho ai còn tỏ ra hoài nghi về sự thật các em gái đang là học sinh đi đập đá và quan hệ tình dục bầy đàn. Để nói rằng, ở tỉnh đồng rừng xa xôi như Yên Bái còn như vậy, thì trào lưu “chơi đá sành điệu” ở các thành phố lớn hãi hùng đến mức nào. Tuấn kể (có băng ghi âm): “Chơi đá xong thì phải xả đá. Mỗi đứa xả một kiểu, chơi bời chán, bạn em nó hay về nhà, bật nhạc thật đinh tai nhức óc lên suốt cả ngày trời, sau đó chụm đầu vào loa mà “sướng”. Em thì chơi xong, về nhà xả nước nóng, tắm như xông hơi ấy từ 5-7 tiếng đồng hồ. Quan hệ tình dục thì bầy đàn. Cần bọn phụ nữ đú đởn đi cùng, chơi cùng để tạo cảm hứng, tạo độ phê đá đích thực và tạo cả… đẳng cấp nữa. Em thường gối đầu lên đùi đàn bà mà chơi ma túy, vừa chơi đá vừa chơi… đàn bà. Tỷ lệ người chơi ma túy đá trên tổng số người dùng heroin ở Yên Bái, theo em biết (áng chừng trong nhóm của Tuấn), khoảng 40/60. Học sinh nữ lớp 9, lớp 10, lớp 11 chơi đá khá nhiều. Có cả học sinh trường cấp 3 N (trường nổi tiếng ở tỉnh) cũng “đập đá”. Chúng nó có thể vừa đi bộ, vừa đi vệ sinh, vừa đi xe máy vừa chơi đá được, nên rất “cơ động”.
Khi được hỏi, tìm các cô bé “có cả học sinh cấp 2” ở đâu ra, để đi “khèo chân khèo tay, gối đầu lên đùi” lúc chơi ma túy đá cho nó cảm hứng, rồi “chơi xong là đi quan hệ tình dục” (các từ trong ngoặc kép là của Tuấn), thì người nghiện này cho biết: Ra “quảng trường cây 5” (cây số 5 đường Yên Bái) cũng gặp đầy. Có đứa con gái thậm chí 15-17 tuổi cũng đú đởn đi chơi (?). Tuấn bảo, ra đó gọi chén nước chè, nhìn lũ đàn bà con gái, đứa nào “ngáo” đá biết ngay, cái mắt, mũi nó, nước da nó, phong cách “sành điệu” đáng thương của nó không lẫn đi đâu được. Rủ đi chơi, tà lưa độ vài chục phút rồi cùng đi “đập đá” rồi đi “quan hệ” (tình dục). Tỷ lệ số con trai, con gái (đàn ông, đàn bà) trong các cuộc đập đá và quan hệ tập thể 60-40 người, theo “khai nhận” của Tuấn, là khoảng 10 nam/7 nữ. Nếu không có “bạn gái” cùng bay, thì phải có gái bao, gái điếm cùng “vui tới bến”.
Cả đêm ngồi xem đèn đỏ giao thông, cả ngày đi tìm sâu ngoài luống rau cải về… giết. Sau một thời gian chơi đá, Nguyễn Văn Tuấn bắt đầu rơi vào trạng thái mất kiểm soát dần dần. Dở mê dở tỉnh, lúc khóc lúc cười, lúc cáu giận không theo lý trí. Tuấn từ bấy chỉ ưa nói ngọt, trước nghiện heroin, mẹ cho 2 trăm nghìn đi hít, thì mẹ chửi bới nhục mạ dạy dỗ thế nào cũng được. Còn bây giờ, đừng có ai dại gì mà không nói ngọt với Tuấn. Tuấn có thể nổi khùng giết người, lời nói ngọt của chị gái, của mẹ thì Tuấn có thể nghe cả ngày không chán. Không biết nội dung là gì, cứ ngọt ngào cái giọng là Tuấn bị mụ mị đi. Tuấn thấy rõ mình đang dần mất kiểm soát. Bây giờ vào trại cai nghiện, Tuấn dần tỉnh táo và nhớ lại: “Em rất hay văng tục, nhưng từ ngày bắt đầu “suyễn đá” (dùng quá liều và tổn thương não), em bắt đầu căm thù những người văng từ “đếch” hay từ gì tục tĩu tương tự tế. Ngồi quán uống cà phê hay uống rượu, nếu ai nói câu đó, em bỏ đứng dậy hoặc túm ngực họ để đánh nhau ngay”. Hay chửi bới, tức giận, đánh nhau, nhưng rồi Tuấn cũng lại luôn có cảm giác rất hoang tưởng rằng mình bị một thế lực nào đó truy sát. Tuấn thường chạy trốn, có lúc bất lực không chạy được nữa thì đành ngồi khóc nức nở, khóc đầy hãi hùng, cứ như sắp lìa đời đến nơi. Âm thanh sợ hãi, xúi giục chạy trốn lúc nào cũng văng vẳng bên tai. Lúc mới vào Trung tâm cai nghiện, vì ở đây không có phác đồ riêng điều trị cho người nghiện thứ ma túy “mới” (đá) này, nên sau cắt cơn là Tuấn chỉ ngồi chơi, lao động, học tập chứ không được điều trị đặc biệt như cần phải có. Thế nên, thời gian đầu, Tuấn luôn bị ảo giác, ảo thanh xui khiến rằng phải trốn trại. Trốn khỏi nơi này, thế là Tuấn hành động. Anh ta đã tính kế bơi vượt hồ thác Bà để tẩu thoát, rất may, trong một lúc hồi tâm tĩnh trí, nhớ đến lời kể kèm danh sách nhiều “người đi trước” đã đào tẩu và bị chết đuổi cả chùm dưới đáy hồ mênh mông kia, Tuấn đã kịp thời “thúc thủ”.
Điều đáng sợ nhất, có lẽ vẫn là chuyện Tuấn bị hoang tưởng, bị mụ mị vì các ảo giác lạ lùng. Lạ đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi. Tuấn còn điên dại hơn cả những đứa cắt chân người chị gái, giết chết người tình vì tưởng cô bé là yêu tinh mà báo chí từng mô tả. Ơn trời, cậu ta chưa gây trọng án, nhưng điều đó không có nghĩa là sau đợt cai “2 tiếng sau khi ra trại lại tái nghiện thành công” này, cậu ta sẽ tiếp tục không là… người gây án mạng. Vì sao chúng tôi dám nói thế? Vì lời tâm sự của Tuấn thể hiện rõ điều rùng rợn đó. Tuấn bảo: Có lần ảo giác khiến cu cậu nghĩ người khác là yêu quái, là trăn tinh. Cùng phòng với Tuấn, có anh chàng Q. còn liên tục lột hết quần áo ra, trần truồng chạy trốn “kẻ truy sát tưởng tượng”, có khi anh ta đào cả nền nhà lên tìm vật lạ ai đó cài vào giết chết mình. Còn Tuấn, “em tưởng bạn bè truy sát em, tưởng chúng nó là trăn tinh, em định gọi chúng nó ra, gặp để giết cho bằng… hết, nhưng may mà hôm đó điện thoại di động của em lại chưa nạp tiền, nên không gọi được”.
Tuấn lại ngồi bần thần cả ngày, cả đêm, tháo tung cái bật lửa hết ga vừa nhặt được ngoài bãi rác ra, lắp lại, sửa lại hy vọng nó sẽ bật ra lửa dưới bàn tay mình. Cậu chú tâm vào việc vớ vẩn đó đến mức quên ăn quên ngủ, ngày nọ qua ngày kia. Tháo ra và lắp lại tỉ mẩn như đang làm cho nhân loại một cái gì công phu và kỳ vĩ lắm. Đó là ngáo đá, suyễn đá. Rồi “em có niềm say mê xem đèn đỏ. Em cứ ra ngồi chỗ ngã tư đường ngoài Thành phố. Đợi như đợi người yêu, đợi nóng lòng đèn đỏ bật lên, lúc đèn vàng và đèn xanh thì em buồn muốn khóc. Em sướng nhất là xem đèn đỏ từ các cái xe máy ô tô nó dừng đèn đỏ, người ta phanh xe lại, thì đèn phía sau xe nó đỏ. Cái màu đỏ làm em sướng đến mức không nhớ gì, không cần gì trên đời nữa. Em mê li, mụ mị đi vì ngắm đèn đỏ. Có lần đèn xanh, các xe đi hết, không có đèn đỏ, em ngồi khóc. Người đi đường bảo em điên, có người đòi lôi em về, nhưng em có cảm giác không cho ngắm đèn đỏ em sẽ chết”.
Rồi Tuấn lại nghiện bắt sâu trong luống rau của mẹ. Cu cậu tìm cả ngày ngoài vườn, trong khi rau không có con sâu nào. Cả nhà biết cậu bị hoang tưởng, nhưng không ai biết là phải làm gì với sự điên rồ ma tà quỷ ám đó. Tuấn tức giận vì không tìm ra sâu, “em hái mớ rau cải vào nhà, ban đêm, em đặt rau lên bàn, soi đèn tìm sâu”. Có ảo thanh xui khiến, Tuấn muốn giết người, muốn làm những việc điên rồ với một sự da diết, sự tha thiết khủng khiếp. Đó là lý do nhiều người bị suyễn đá phải đi bệnh viện tâm thần trước khi đi cai nghiện!
Nguồn: http://dodoanhoang.wordpress.com/
Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.
Email: hanhchinhnhansu.psd@gmail.com | Facebook: Viện PSD