(Chuyện đời tôi, kỳ I)
Câu chuyện sắp được kể sau đây khiến cho các bạn độc giả lần đầu tiên đọc sẽ phải đặt ra nhiều câu hỏi: Làm gì có người như thế? Anh ta là ai?... Chắc chỉ là một bài viết được tác giả hư cấu thêm cho hay mà thôi?!... Các bạn sẽ tự tìm được đáp án cho riêng mình khi đọc xong câu chuyện.
Bin sinh ra trong một gia đình rất bình thường tại thành phố Hồ Chí Minh. Bố Bin là người gốc miền Bắc, trong khi mẹ lại là người miền Nam. Cả hai người đều là tiểu thương buôn bán nhỏ tại chợ Tân Bình. Thời thơ ấu cậu được mệnh danh là ông trùm của game chiến đấu (trò chơi điện tử năm 1988-1991). Mọi thay đổi bắt đầu năm Bin học lớp 2 (trường tiểu học Hoàng Văn Thụ), mẹ (Mai) của Bin qua đời vì căn bệnh lao phổi tại bệnh viện Thống Nhất (13/10/1991). Mọi người trong nhà lúc ấy cứ nghĩ cậu còn nhỏ không hiểu được những gì đang xảy ra với mình.
Hai năm sau khi mẹ mất, bố Bin đi thêm bước nữa, với mong muốn sẽ tìm được người lo lắng cho anh em Bin...! (Bin còn một người anh ruột nữa). Nhưng bố đã sai! Kể từ khi có mẹ hai (Hậu) thì sóng gió trong gia đình bắt đầu nổi lên... (khởi nguồn là anh trai của Bin ko chấp nhận). Còn mẹ thì còn có điểm tựa, khi vui cũng như lúc buồn, Bin nào đủ lớn để hiểu được điều ấy đâu... Vốn mê game nên những lúc không có tiền Bin lại lấy cắp tiền gia đình (cô, chú, bà nội, bố, v..v..) để đi chơi. Những lần như thế cậu lại bị bố cho một trận nhừ tử, nếu không có bà nội can ngăn thì chắc rằng giờ cũng không còn ngồi đây để mà viết về cuộc đời mình. Chính vì vậy mà khoảng cách tình cảm của bố và Bin ngày một xa thêm.
Lên cấp 2 Bin (Nghĩa) vào học tại trường bán công Tân Bình (6A6,7A7,8A8,9A8). Cậu học càng ngày càng tệ, khiến bố buồn lắm. Thêm một đam mê của tuổi mới lớn là âm nhạc - Nghĩa rất thích hát karaoke. Thần tượng của cậu và người bạn thân (Bi) lúc bấy giờ là anh hai Lam Trường. Cậu thường lấy cắp tiền gia đình để đãi bạn hát karaoke tại nhà của chính ca sĩ thần tượng (Karaoke Lam Trường - Lê Hồng Phong - Q.10).
Tuy nhiên, bước sang lớp 9, tự nhiên kết quả học tập của Nghĩa bị sút giảm và lại hay ngủ gật trong lớp. Để giúp đỡ Nghĩa, tháng 11 năm 1998 cô giáo chủ nhiệm đã viết giấy mời phụ huynh lên trao đổi. Nhận được giấy mời, mẹ kế của Nghĩa lên gặp cô chủ nhiệm và được cô thông tin rằng, không biết có phải em Nghĩa nghiện ma túy hay không mà dạo này học sa sút và hay ngủ gật trong lớp. Cô yêu cầu phụ huynh về bảo ban với Nghĩa là, nếu Nghĩa thực sự nghiện ma túy thì phải nói thật để gia đình đưa đi trung tâm cai nghiện, nếu không thì phải viết kiểm điểm để đọc trước lễ chào cờ của Nhà trường vì không chăm chỉ học tập. Mẹ kế của Nghĩa về kể lại với bố Nghĩa. Sau khi nghe vợ kể, nếu bố Nghĩa thực sự bình tĩnh hỏi han con cho ra ngọn ngành thì có lẽ sẽ không có việc Nghĩa ngồi đây với tôi.
Tuy nhiên, bố Nghĩa đã không làm như vậy mà một mực ép Nghĩa phải làm đúng như lời cô chủ nhiệm. Theo Nghĩa, sở dĩ bố kiên quyết như vậy là vì bố tưởng Nghĩa cũng đã nghiện như bác trai (mất 1997) và chú của Nghĩa (mất 1999). Trước thái độ kiên quyết có phần thái quá của bố, Nghĩa cảm thấy mình bị nghi ngờ oan ức, vì thực tế Nghĩa không nghiện ngập gì cả. Còn việc học hành sa sút hoặc hay ngủ gật trong lớp Nghĩa cũng ý thức được và đang cố gắng khắc phục. Nghĩa nhiều lần cố gắng thuyết phục để bố hiểu rõ về mình hơn và có ý kiến với cô giáo chủ nhiệm một cách xác đáng, nhưng không có kết quả. Quá thất vọng vì không được bố tin tưởng, Nghĩa đã sinh ra giận hờn bố và do không biết giải bày cùng ai nên đã mất phương hướng, dẫn đến bỏ học đi bụi.
Vào một buổi tối tháng 11 năm 1998, sau một ngày lang thang đói lả, Nghĩa ghé vào một xe hủ tíu gõ. Vừa ngồi vào chiếc ghế nhựa chông chênh bên vỉa hè, bất ngờ có một thanh niên trạc hơn 30 tuổi đến bắt chuyện rồi mời Nghĩa cùng ăn tối. Với con mắt tinh đời, người thanh niên này đã đoán được hoàn cảnh của Nghĩa, do đó vửa ăn anh ta vừa giới thiệu tên mình là Thành và ngỏ ý muốn rủ Nghĩa về ở cùng mình. Do đang thiếu chỗ dựa lại chưa có kinh nghiệm sống, Nghĩa cứ tưởng mình đã gặp quí nhân nên vâng lời đi theo Thành về phòng trọ tại hẻm số 2 đường Bạch Đằng, Phường 2, quận Tân Bình, lúc đó khoảng 12 giờ đêm. Hai người vừa về được một lúc thì có tiếng gõ cửa và sau đó có một cô gái có tên là Ngọc, khoảng hơn 20 tuổi bước vào.
Qua những câu đối đáp giữa Thành và Ngọc, Nghĩa mang máng hiểu rằng, cô gái ấy là "em họ" của Thành. Vì quá mệt mỏi, nên sau khi hỏi đáp mấy câu theo thông lệ, Nghĩa nằm vật xuống sàn ngủ say cho đến sáng hôm sau mà không hề biết trong căn phòng ấy còn xảy ra nhiều chuyện xấu xa trong đêm hôm đó.
Sáng hôm sau, theo thói quen Nghĩa dậy sớm như những ngày chưa bỏ học. Trong không khí ngột ngạt của một căn phòng chứa đựng nhiều mùi vị lạ lẫm, điều đầu tiên đập vào mắt Nghĩa là cảnh tượng ăn nằm hớ hênh, lộn xộn và bừa bãi của con người và các loại đồ vật trong phòng mà có thứ Nghĩa chưa bao giờ nhìn thấy nên cũng không hiểu dùng để làm gì.
Linh tính mách bảo Nghĩa có gì đó không ổn, nhưng Nghĩa không thể lường được điều gì có thể xẩy ra, nên đành chấp nhận ở lại. Thế rồi ngày nào Nghĩa cũng thấy Thành và Ngọc rời nhà từ 9 - 10 giờ sáng cho đến khuya mới về, và cứ mỗi tối sau khi đi làm về họ lại hút thuốc và hít hêrôin rồi ngủ cho đến 9 - 10 giớ sáng hôm sau. Mỗi khi hút hít, Thành và Ngọc thường khuyến khích Nghĩa hít thử hêrôin, nhưng mấy lần đầu đều bị Nghĩa từ chối. Thấy thế, Ngọc bảo Nghĩa rằng, muốn hít herôin thì đầu tiên phải tập hút thuốc lá cái đã!
Phần vì tò mò, phần vì buồn chán nên Nghĩa đã nghe theo Ngọc tập hút thuốc lá và Nghĩa có biết đâu Ngọc đã bí mật tẩm hêrôin vào thuốc, nên chỉ sau mấy lần hút thuốc lá Nghĩa đã ghiền hêrôin mà không cần phải hít thử. Sau khi đã nghiện, Nghĩa dần dần hiểu rõ cái bẫy mà Thành và Ngọc giăng ra với Nghĩa. Thực chất, Thành là một đối tượng có máu mặt trong giới buôn bán hêrôin tại điểm nóng đường Bạch Đằng, Phường 2, quận Tân Bình trong những năm 1990, còn Ngọc vừa là gái mại dâm, vừa là con nghiện, từ chỗ là khách hàng dần dần trở thành "em họ" - một chân rết của Thành.
Thế là Nghĩa trở thành con nghiện và để thỏa mãn những cử lên cơn ngày càng tăng Nghĩa cần phải có nhiều tiền. Muốn vậy, bắt buộc Nghĩa phải làm chân rết đi bỏ mối và bán lẻ hêrôin cho Thành chứ Thành không thể cho Nghĩa hít “của chùa” mãi được. Khi hiểu được điều này, Nghĩa đã manh nha cái giá mình phải trả về sau, nhưng Nghĩa không thể nào thoát ra được nên cứ dấn thân. Cho đến tháng 1 năm 1999, Công an và lực lượng phòng chống ma túy thực hiện chiến dịch truy quét tệ nạn ma túy tại khu vực đường Bạch Đằng. Là tên tội phạm ranh mãnh, Thành đã đánh được hơi nên bỏ lại Ngọc, Nghĩa và một vài chân rết khác rồi nhanh chân chạy trốn. Mất chỗ dựa, Ngọc và Nghĩa cùng mấy người bạn khác rủ nhau chạy về Cà Mau vừa để trốn sự truy quét, vừa để thử cai nghiện.
Tuy nhiên, sau 10 ngày ở Cà Mau, lượng ma túy dự phòng bị cạn nên từ hít cả nhóm chuyển sang chích và khi hết thuốc lại kéo nhau về Sài Gòn để tìm nguồn thỏa mản cơn ghiền, do đó ý đồ thử cai nghiện cũng chỉ là lời nói gió bay. Về đến Sai Gòn, cả nhóm dạt vào một quán Karaoke ở đường Nguyễn Kiệm, Phường 3, quận Gò Vấp rồi cử một người về đường Bạch Đằng mua hêrôin. Có hàng, cả nhóm nhanh chóng qua cơn vật vã rồi rủ nhau ra Thủ Đức thuê phòng trọ.
(còn nữa)
Lê Trung Nghĩa
Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.
Email: hanhchinhnhansu.psd@gmail.com | Facebook: Viện PSD