Chuyện về hành trình đoạn tuyệt ma túy đẫm nước mắt của một doanh nhân

Ông Lê Trung Tuấn

 

(GĐVN) Anh bạn tôi dặn: “Muốn gặp Lê Trung Tuấn thì phải hẹn trước vài ngày thậm chí vài tuần vì Tuấn bận lắm”. Đảm nhiệm chức vụ cao của một tập đoàn kinh doanh lớn lại nay đây mai đó tìm hài cốt giúp thân nhân liệt sĩ, Tuấn ít khi ở nhà.

 

Trong một chiều cuối tuần bận rộn, anh vẫn sắp xếp để gặp tôi một lần. Nhìn cách nói chuyện niềm nở, phong thái đạo mạo của Lê Trung Tuấn không ai ngờ rằng, người đàn ông ấy đã từng một thời kiệt quệ vì ma túy.

 

Đào hết con kênh chữ U để cai nghiện

 

Lê Trung Tuấn (SN 1977) sinh ra trong một gia đình gia giáo ở thị trấn Hòa Mạc thuộc huyện Duy Tiên, tỉnh Hà Nam. Bố là bộ đội nghỉ hưu, mẹ làm bác sĩ khoa sản ở bệnh viện huyện. Học xong cấp 2 trường làng, Tuấn ra thành phố để theo học phổ thông. Tốt nghiệp trường THPT Quang Trung (Hà Đông) Tuấn trúng tuyển vào Trường Cao đẳng Quản trị kinh doanh trong sự kỳ vọng, tự hào của cả dòng họ. Nhưng cũng chính những năm tháng đặt chân vào giảng đường, cuộc đời Tuấn bắt đầu bước sang một ngã rẽ mới.

 

Tuấn kể: “Theo đám bạn cùng trường, tôi tham gia vào các trò mua vui thế rồi mất kiểm soát mà nghiện ma túy. Tôi chìm đắm trong làn khói trắng đến u mê, mụ mị. Tôi điêu đứng, tiều tụy và đảo điên như một cái xác không hồn. Từ một thanh niên sức dài, vai rộng tôi sa sút đến thê thảm. Năm 1995 tôi bỏ học cao đẳng. Tuổi trẻ lắm bồng bột, cái sĩ diện hão của một cậu ấm công tử càng khiến tôi lún sâu vào tội lỗi. Bạn bè càng khích bác, tôi càng có động lực để mắc vào ma túy nhiều hơn.

 

Tôi như con thiêu thân biết chết mà vẫn cố lao vào. Bố mẹ tôi ở quê biết chuyện. Ông bà suy sụp hoàn toàn. Cả gia đình tôi điêu đứng. Mọi của nả trong nhà dường như được bán sạch để lo lắng, điều trị cho tôi. Có những lúc cùng quẫn vì đói thuốc, hết tiền tôi từng đi ăn cắp, cướp giật,… chẳng từ thủ đoạn nào. Mỗi lần tỉnh táo, nghĩ về hình ảnh mẹ khóc, hình ảnh cha tôi, và hình ảnh người cậu đã hy sinh quên mình vì tổ quốc thì khát vọng hoàn lương trong tôi lại trỗi dậy. Lần đầu tiên, tôi có ý định cai nghiện.

 

Thời gian đầu tôi giam mình trong phòng kín, xích hai chân vào một mảng bê tông được chôn chặt. Thế rồi không hiểu sao, khi cơn nghiện lên tất cả như vô nghĩa. Cho đến tận bây giờ khi nghĩ lại, chẳng thể nào tôi có thể tưởng tượng nổi trong những phút giây khốc liệt đấu tranh với ma túy mình lại bạo tàn đến vậy. Trong cơn vật vã, tôi giật tung mọi thứ, đôi chân trần loảng xoảng lê đoạn xích dài 10m diễu khắp phố huyện. Chẳng bao giờ tôi quên được hình ảnh của tôi những ngày ấy. Một thân xác tiều tụy núp sau chiếc áo phông rộng thùng thình, rồi thất thểu lê lết khắp phố huyện như một kẻ tội đồ. Người ta nhìn tôi với ánh mắt vô cảm, rẻ rúng thậm chí cả nguyền rủa đến ác độc: thứ này chỉ chết chứ sống làm gì.

 

Tình hình tạm ổn 2 tháng, đến chơi một nhà hàng xóm tôi vô tình nghe được tiếng người nhà họ nói với nhau: “Đấy, nó lại sang kìa, cất cái điều khiển tivi đi kẻo mất”. Một dòng máu nóng ran chảy khắp cơ thể. Sự ức chế bấy lâu nay bị dồn nén một lần nữa lại bắt tôi phải tìm về ma túy. Mãi sau này, khi đã cai nghiện được thành công tôi mới vỡ lẽ ra một điều: những con nghiện ma túy không phải cứ quăng cho họ một vài viên thuốc là họ sống. Họ cần cái nhìn thiện cảm, sự cảm thông, bao dung của cả cộng đồng đến nhường nào.

 

Lần thứ 2 cai nghiện. Không giam mình cũng không xích chân tôi tìm cho mình một cách khác. Ngày ấy, ngôi nhà tôi ở được bao bọc bởi cánh đồng và một con kênh hình chữ U, cơ man nào là cá. Tôi hùng hục xúc đất, đào kênh như chưa bao giờ được lao động. Với ý nghĩ giản đơn tôi sẽ lao động, sẽ đổ mồ hôi để mau quên đi những đau đớn đang giằng xé trong cơ thể. Bố nhìn thành quả của tôi ứa nước mắt, gượng cười động viên: “Ông Tuấn đào chiến hào cũng nên”.

 

Nhưng rồi, 3 tháng sau khi đang đứng ngoài kênh, nhìn lại công trình mình vừa hoàn thành thì nhóm bạn nghiện lại đi qua và lôi kéo. Chén rượu vào, lời khích bác đến, tôi mất hết kiểm soát. Và thế là, câu chuyện cuộc đời tôi với ma túy lại trở về với con số O tròn trĩnh. Những ngày ở quê, tôi dậy sớm từ 4 giờ sáng để lên vùng Phú Xuyên (Hà Nội) vật vờ, trộm xe đạp. Tôi từng mang trong mình ý định vượt biên đến 2 lần nhưng bất thành, lại trở về với thân xác tàn tạ, với những cơn vật thuốc điên cuồng mà không xu dính túi. Tôi ngụp lặn với đủ ngón nghề cặn bã của xã hội chỉ với mục đích kiếm tiền phục vụ cơn đói thuốc.

 

Lần 2, tôi thất bại. Tôi tiếp tục bỏ nhà, lang thang trên thành phố. Để kiếm ra tiền mua thuốc tôi lao vào đủ các nghề: từ trộm cắp, cướp giật đến cả bảo kê sới bạc, quán cà phê… Một buổi sáng mùa hè, tôi từng gí dao vào cổ một cháu bé lớp 4 trước cửa trường Tiểu học Tô Hoàng (29 Đại Cồ Việt, Hai Bà Trưng, Hà Nội) chỉ để cướp sợi dây chuyền bạc. Trong giây phút ấy, ánh mắt cô bé nhìn tôi như van xin rồi tuyệt vọng. Bất giác tôi vứt dao. Phần Người trong tôi lúc ấy trỗi dậy chiến thắng cái ác. Cô bé hoảng loạn chạy giật lùi, nhìn tôi ngơ ngác. Dựa lưng vào bờ tường tôi ngồi ôm mặt khóc. 13 năm qua, tôi vẫn đau đáu một nỗi niềm tìm được cô bé của sáng mùa hè ấy nhưng rồi vô vọng. Ngày đó nếu tôi cố tình vung dao thì cuộc đời tôi rất có thể sẽ bước sang một ngã rẽ khác. Tôi chẳng dám tưởng tượng.

 

Lần 3, tôi được gia đình đưa lên một trung tâm cai nghiện ở Hòa Bình. Tôi vẫn nhớ mãi một giấc mơ đầm đìa nước mắt. Đó là đêm cuối cùng ở trung tâm cai nghiện. Bạn nghiện lôi tôi đi, vật ngửa tôi xuống nền nhà và ra sức tiêm vào tay tôi chất kích thích. Tôi hét đến khản giọng, gào lên như một người điên dại: “Mẹ ơi! Mẹ cứu con, con không muốn chết”. Tỉnh dậy, cán bộ trại đứng vây quanh tôi. Các bạn ngồi chật kín. Tôi trở về quê hương vào sáng sớm hôm sau. 5 năm ở trung tâm cai nghiện, đêm nào tôi cũng ám ảnh những giấc mơ đấu tranh với ma túy như thế. Nhiều khi ú ớ, mê man đến hoảng loạn.

 

Lập nghiệp sau lần tự tử không thành

 

Trên chuyến tàu về quê, tôi gặp một người phụ nữ tên Hương và kết hôn với người phụ nữ ấy ít lâu sau. Thế nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng trôi qua đến chóng vánh. Không phải vì tôi nghèo mà vì tôi tiếp tục tái nghiện. Chúng tôi chia tay vì sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Người ta không chấp nhận ở cạnh tôi được mãi - một con nghiện rũ xác, quằn quại thậm chí có thể liều mạng vì ma túy, vứt bỏ gia đình. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ lời của cô Xuân thẩm phán: “Làm công việc này 18 năm nay nhưng chưa bao giờ tôi phải chứng kiến một cuộc chia ly nhẹ nhàng, day dứt đến thế”. Chiều hôm ấy, chúng tôi còn chở nhau đi chơi, ăn với nhau một bát phở ở phố huyện. Hương đi từ ngày ấy đến bây giờ.

 

Cuộc sống thì đẹp quá mà nỗi đau thì nhiều. Tôi quyết định đi mua thuốc về tự tử. Tôi cắt nát dây chiếc điện thoại bàn. Mẹ hỏi, tôi nói hỏng. Cầm điện thoại về, tôi xin mẹ 1.500.000 đồng tiền công sửa. Tôi cầm hết số tiền ấy mang đi mua ma túy và nhét đặc vào ống xi - lanh. Run rủi thế nào, lần ấy tôi không chết. Trong cơn mê sảng, tôi mơ thấy cậu tôi, mơ thấy cả tiếng kinh gõ mõ vang lên ở một miền xa thẳm. Cậu bảo, tôi không được chết, trách nhiệm của tôi là phải sống, sống thay cả phần của cậu và những người đã ngã xuống vì độc lập nước nhà. Tôi tỉnh dậy và khao khát sống đến nhường nào. Những lần cai nghiện sau, mỗi lần thèm thuốc tôi cứ lấy kim tiêm đâm nát cánh tay đến be bét máu.

 

5 năm kể từ khi tôi dính nghiện mẹ chưa bao giờ được ngẩng mặt nhìn bà con, hàng xóm, gia đình tôi lầm lũi trong sự xấu hổ, tủi hờn chỉ vì tôi. Lần cuối cùng tôi nung nấu quyết tâm cai nghiện, chỉ có cách lao động và làm giàu. Tôi khởi nghiệp bằng 650 nghìn đồng trong túi. Mơ ước về một cuộc sống đủ đầy, không ma túy với tôi sao mà gần đến thế. Tôi bắt đầu đi buôn xe máy cũ. Những đồng tiền kiếm được ngày đầu tiên làm tôi ham mê quên ăn, quên ngủ. Hôm nào có mối mua xe ở tỉnh xa, tôi hớt hải đi từ sáng sớm đến tận đêm khuya mới về. Vẹn vẻn giấc ngủ chỉ còn 2, 3 tiếng.

 

Trong một lần đi mua xe máy của một ông chủ đầm vịt, khát vọng làm giàu nơi tôi lại bùng lên dữ dội. Tôi mua lại đàn vịt 5000 con với ý nghĩ vô tư sẽ nuôi tất cả ở mẫu ruộng 50 ha sau nhà. Ý định này chẳng được bao lâu thì bị phá tan như bong bóng xà phòng. Đàn vịt của tôi rỉa lúa của bà con đến thảm hại. Dân họ báo chính quyền. Tôi lại thả vịt ra con sông lớn cho nó ăn giun, cỏ lác. Vịt nhiều, theo dòng nước mà xuống tận mạn Thái Bình, Nam Định… mất gần hết. Chỉ đến khi ra đường thấy người ta kháo nhau dân Thái Bình mấy ngày vừa qua uống rượu thịt vịt miễn phí, tôi mới ngớ người đếm vịt. Tôi từ bỏ khát vọng làm giàu từ đàn vịt. Cho đến tận 4, 5 tháng sau trong những cơn mơ tôi vẫn nghe thấy tiếng vịt kêu inh tai mà tiếc rẻ.

 

Tôi từ giã quê hương vào Sài Gòn dong duổi theo nghề buôn xe máy cũ. Sau một năm, số tiền tích góp được tôi mua một căn nhà nhỏ ở huyện Bình Chánh. Thuận lợi trong kinh doanh khiến tôi lên như diều gặp gió. Cho đến bây giờ, tôi đã có cả một cơ ngơi, làm chủ tịch tập đoàn một doanh nghiệp lớn và điều đặc biệt: tôi cai nghiện thành công”.

 

Theo Gia đình Việt Nam

 

 

VIỆN NGHIÊN CỨU VÀ ỨNG DỤNG PHÒNG CHỐNG MA TÚY PSD

Hotline Hỗ trợ cai nghiện/Tư vấn tâm lý: 097.131.5474 / 035.858.9616

Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.

Email: hanhchinhnhansu.psd@gmail.com | Facebook: Viện PSD