Một tình bạn gắn bó từ thuở học trò bỗng khép lại mãi mãi vì ma túy. Câu chuyện thật này không chỉ kể về cái chết của một người, mà còn về khoảng trống, nỗi day dứt và lời cảnh tỉnh: có những “lần thử” sẽ cướp đi tất cả, và không bao giờ trả lại.
Tớ và cậu quen nhau từ hồi cấp hai, ngồi chung bàn, học cùng lớp. Ngày ấy, cậu là đứa nhanh nhẹn nhất, xung phong phát biểu mọi lúc, và chẳng ngại giúp ai. Mỗi lần tớ quên bút hay vở, cậu lại chìa ngay ra cho mượn, vừa đưa vừa trêu:
“Mày mà không có tao chắc bị điểm 0 rồi.”
Chúng mình hiểu nhau đến mức chỉ cần một ánh mắt cũng đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Những năm tháng học trò trôi qua trong những trò nghịch ngợm: trốn học thể dục ra quán nước mía, đạp xe vòng quanh thị trấn, đứng trên cầu ngắm hoàng hôn. Cậu thích mùi mưa rơi trên mái tôn, bảo rằng “nghe như mọi thứ đều mới mẻ”. Còn tớ, chỉ đơn giản thích nghe cậu nói — giọng cậu lúc nào cũng đầy sức sống.
Tốt nghiệp xong, mỗi đứa một hướng. Tớ học nghề sửa điện tử, cậu làm công nhân cơ khí. Dù bận rộn, chúng mình vẫn giữ thói quen gặp nhau cuối tuần, ra quán cà phê ven đường, gọi hai ly đen đá, nói chuyện đến khuya mới về.
Rồi một ngày, tớ nhận ra cậu đã khác. Ánh mắt lơ đãng, da xanh xao, người gầy rộc. Tớ hỏi, cậu cười gượng:
“Làm ca đêm nhiều, mệt thôi.”
Tớ tin, hoặc muốn tin là thế. Nhưng rồi tin đồn nổi lên: cậu dính ma túy. Tớ phản ứng ngay: “Không, nó không bao giờ như vậy.” Nhưng sự thật chẳng cần tớ tin hay không — nó vẫn lạnh lùng hiện ra.
Một buổi tối mưa lất phất, cậu hẹn gặp tớ ở quán quen. Ánh đèn vàng, tiếng nhạc nhẹ, cậu ngập ngừng rồi thú nhận:
“Tao lỡ dùng heroin… lúc đầu chỉ là cho vui, bạn bè rủ… Giờ bỏ khó quá.”
Tớ chết lặng. Không hiểu nổi sao một người mạnh mẽ như cậu lại tự đẩy mình vào con đường này. Ánh mắt cậu vừa như cầu cứu, vừa như buông xuôi:
“Đừng nói với ai… tao không muốn ba mẹ biết.”
Những tháng sau, tớ tìm mọi cách giúp: dẫn cậu đến tư vấn cai nghiện, tìm thầy thuốc Đông y, khuyên đổi chỗ làm. Nhưng chỉ được một thời gian, cậu lại tái nghiện. Cậu nói:
“Cảm giác thiếu nó… như cơ thể bị xé ra.”
Có lúc tớ tức giận bỏ mặc, nhưng rồi lại quay lại, vì cậu là bạn thân tớ. Dù vậy, cậu ngày càng xa. Tránh gặp, ít trả lời tin nhắn, chẳng còn cười nhiều như trước.
Người khác khuyên tớ nên cắt đứt để tránh bị kéo vào. Nhưng tớ tin cậu sẽ không bao giờ làm thế với mình — vì cậu hiểu quá rõ ma túy nguy hiểm thế nào.
Rồi ngày định mệnh đến. Khoảng 4 giờ chiều, tớ đang ở tiệm thì nhận điện thoại từ số lạ:
“Bạn mày sốc ma túy, đang ở bệnh viện, đến nhanh lên.”
Tớ phóng xe trong cơn mưa, tim đập dồn, tay run bần bật. Nhưng khi tới nơi, đã muộn. Cậu nằm bất động, môi tím, bác sĩ bảo tim cậu ngừng đập chỉ vài phút trước. Tớ đứng đó, không khóc nổi, chỉ thấy một khoảng trống khổng lồ nuốt chửng mình.
Đám tang diễn ra trong mưa phùn. Ba mẹ cậu ngồi thẫn thờ, đôi mắt vô hồn. Mùi hương trầm quyện mùi đất ẩm và mưa lạnh. Tấm ảnh thờ vẫn là nụ cười tươi ngày nào, nhưng giờ chỉ là một bức ảnh vô tri.
Nhiều ngày sau, tớ vẫn vô thức cầm điện thoại định gọi cho cậu. Rồi chợt nhớ ra… không còn ai ở đầu dây bên kia nữa. Tớ giận cậu vì đã không nghe lời khuyên, và giận chính mình vì bất lực.
Mỗi lần đi ngang quán cà phê cũ, tớ lại nhớ tiếng cười giòn tan, nhớ cách cậu nhăn mặt khi uống cà phê đắng. Tất cả giờ chỉ là ký ức. Nếu ai hỏi ma túy đáng sợ ở đâu, tớ sẽ không đọc lý thuyết hay số liệu. Tớ sẽ kể về cậu — một người từng khỏe mạnh, vui vẻ, đầy ước mơ… nhưng chỉ sau vài năm đã biến thành cái bóng của chính mình, rồi biến mất mãi mãi.
Hôm nay là giỗ thứ 10 của cậu. Tớ kể câu chuyện này không phải để khóc than, mà để mong ai đó nghe xong sẽ dừng lại trước khi thử ma túy. Vì có những lần thử… không bao giờ có lần thứ hai.
Ma túy không chỉ giết một người. Nó giết cả mối quan hệ, giấc mơ, tiếng cười. Nó để lại khoảng trống không gì lấp đầy trong trái tim những người ở lại.
Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.
Email: phongchongmatuy.vn@gmail.com | Facebook: Viện PSD