Bất lực trước bóng tối: Người vợ và cuộc hôn nhân bị ma túy đá cuốn trôi

Trong căn nhà nhỏ đầy những khoảng lặng và tiếng khóc trẻ thơ, một người vợ kể lại hành trình bất lực của mình khi chồng sa ngã vào ma túy đá. Câu chuyện không chỉ là nỗi đau của một gia đình, mà còn là lời cảnh tỉnh cho tất cả.

Tôi viết những dòng này vào một buổi chiều nặng nề. Căn nhà nhỏ chỉ còn tiếng gió rít ngoài hiên, tiếng ho khan của con trai sáu tuổi vang lên từ căn phòng hẹp. Đã từ lâu, nụ cười thoải mái biến mất trên gương mặt tôi. Cũng chẳng còn dám mơ đến hai chữ “hạnh phúc”. Người chồng từng là điểm tựa vững chắc của tôi giờ đây chỉ còn là chiếc bóng nhòe nhạt, bị ma túy đá nuốt chửng và nhấn chìm không lối thoát.

Ngày ấy, anh là mẫu đàn ông mà nhiều cô gái mơ ước. Hiền lành, chăm chỉ, ánh mắt lúc nào cũng ấm áp. Chúng tôi quen nhau từ những năm tháng còn đi học. Anh ít nói, nhưng luôn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ: nhường tôi chỗ mát khi chờ xe buýt, giấu vào túi tôi gói bánh vì biết tôi hay bỏ bữa sáng. Tôi tin rằng cuộc đời mình thật may mắn khi gặp anh.

Sau đám cưới giản dị, chúng tôi bắt đầu bằng căn phòng trọ nhỏ. Mỗi ngày đi làm, tối về nấu cơm, xem tivi, bàn chuyện tiết kiệm để mua nhà. Cuộc sống không dư dả nhưng bình yên, đầy hy vọng. Khi con trai ra đời, hạnh phúc ấy như tròn đầy hơn. Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh anh run run bế con lần đầu, ánh mắt sáng ngời hạnh phúc. Khi ấy, tôi tin mình đã có cả thế giới.

Nhưng thế giới ấy bắt đầu rạn vỡ từ khi anh đổi công việc. Anh nhận lời làm phối nhạc cho một quán bar lớn trong thành phố. Ban đầu tôi mừng vì thu nhập khá hơn, dù ca làm đêm vất vả. Tôi nào ngờ, chính nơi đó lại là cánh cửa đưa anh bước vào bóng tối.

Ban đầu chỉ là về muộn, trên áo phảng phất mùi khói thuốc lạ. Rồi những đêm anh trở về với đôi mắt đỏ ngầu, lời nói lộn xộn. Tôi gặng hỏi, anh chỉ cười xòa: “Bạn bè rủ rê, uống chút cho vui thôi mà.” Tôi chẳng hiểu thế nào là “cho vui”, chỉ thấy ánh mắt anh không còn trong trẻo như xưa.

Rồi một ngày, trong túi áo anh có gói tinh thể trắng. Tim tôi đập loạn nhịp. Tôi từng nghe về ma túy đá, từng thấy trên tivi những con người vật vã, co giật, la hét. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ nó lại bước vào nhà mình. Khi hỏi, anh gắt: “Đừng xen vào, chuyện đàn ông biết với nhau.” Đó là lần đầu tiên anh lớn tiếng với tôi.

Từ đó, gia đình tôi chìm trong bão tố. Anh bỏ bê công việc, suốt ngày tụ tập với nhóm bạn nghiện. Những đồng tiền ít ỏi tôi dành dụm nuôi con cũng dần bị anh lấy sạch. Tôi đi làm cả ngày, tối về lại đối diện cảnh chồng la hét, đập phá. Có khi anh hoang tưởng, nghi ngờ vợ ngoại tình, cho rằng có người theo dõi muốn hãm hại. Con trai khóc thét, ôm chặt lấy mẹ, đôi mắt trẻ thơ hoảng loạn nhìn người bố mà nó không còn nhận ra.

Có những đêm anh thức trắng, đi lại trong nhà với ánh mắt thất thần. Tôi nắm tay anh, khẩn khoản: “Anh bỏ đi, mình làm lại từ đầu. Vì em, vì con.” Có lúc anh bật khóc, ôm tôi: “Anh muốn bỏ lắm, nhưng không được.” Khi ấy, tôi lại thương anh đến xót lòng. Người đàn ông tôi yêu dường như vẫn ở đó, nhưng bị nhấn chìm bởi ảo giác và độc chất.

Tôi từng đưa anh đi cai nghiện. Anh hứa hẹn nhiều, thậm chí viết ra giấy: “Anh sẽ bỏ, sẽ làm lại.” Nhưng chỉ vài tuần sau, anh lại quay về với ma túy. Tôi dần hiểu, cai nghiện không chỉ là ý chí mà còn là môi trường, là quyết tâm từ chính người trong cuộc. Còn tôi, một người vợ yếu đuối, dù yêu thương đến mấy cũng không đủ sức kéo anh ra khỏi vũng bùn.

Mâu thuẫn vợ chồng ngày một lớn. Tôi trách anh, anh lại đổ lỗi rằng tôi không hiểu, không cảm thông. Có lúc anh ghen tuông vô cớ, kiểm soát từng cuộc gọi, từng tin nhắn của tôi. Đỉnh điểm là một lần trong cơn ngáo đá, anh giơ tay định đánh. Con trai tôi hét lên, lao ra chắn trước mặt mẹ. Khoảnh khắc ấy tim tôi vỡ vụn. Người đàn ông từng thề cả đời che chở cho tôi giờ đã biến thành mối đe dọa.

Hai bên gia đình biết chuyện, nhiều lần khuyên nhủ nhưng anh vẫn tái nghiện. Bố mẹ chồng già yếu, khóc hết nước mắt. Bố tôi từng tức giận đến mức đòi từ con rể. Mẹ tôi khuyên tôi nên ly hôn để giữ lấy bình yên. Tôi đã nghĩ đến điều đó, không ít lần. Nhưng rồi khi con trai ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, sao bố không chơi với con như trước?” – tôi lại không đủ can đảm rời đi.

Tôi mắc kẹt trong sự giằng xé: ở lại thì đau khổ, ra đi thì con mất cha. Mỗi khi thấy anh tỉnh táo, ôm con, ánh mắt ánh lên chút hạnh phúc, tôi lại nuôi hy vọng mong manh. Nhưng hy vọng ấy nhanh chóng tan biến trong những cơn nghiện tái phát.

Giờ đây, tôi không còn mong những điều xa vời nữa. Tôi chỉ ước mỗi sáng thức dậy, chồng mình vẫn còn sống, chưa bị ma túy cướp đi. Tôi chỉ mong con có một tuổi thơ ít nước mắt hơn.

Tôi viết ra câu chuyện này không phải để than trách, mà để gửi gắm đến những ai coi ma túy đá là trò “cho vui”. Xin hãy nhìn vào gia đình tôi – một mái ấm mục ruỗng vì thứ chất độc ấy. Người nghiện đau một, người thân đau mười. Nỗi lo thường trực của tôi là một ngày nào đó, chồng sẽ lên cơn ngáo đá, mất kiểm soát rồi gây tổn thương cho chính mình và những người anh từng yêu thương.

Tôi không biết tương lai sẽ thế nào. Có thể tôi buông tay, để giải thoát cho mình và con. Cũng có thể, một phép màu xảy đến, anh thật sự cai nghiện thành công. Nhưng dù kết thúc ra sao, tôi vẫn muốn nói với tất cả: Đừng bao giờ thử ma túy đá, dù chỉ một lần. Nó không chỉ hủy hoại bạn, mà còn kéo cả gia đình bạn xuống vực sâu tăm tối.

 

"Người Trong Cuộc" - VIỆN PSD

VIỆN NGHIÊN CỨU VÀ ỨNG DỤNG PHÒNG CHỐNG MA TÚY PSD

Hotline Hỗ trợ cai nghiện/Tư vấn tâm lý: 035.858.9616

Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.

Email: phongchongmatuy.vn@gmail.com | Facebook: Viện PSD